KHÔNG ĐỀ (1)
“Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu.
Trái tim làm chỗ để trên đầu…”
***
Thế gian nhiều chuyện nực cười thay
“Nhàn cư bất thiện” rõ ban ngày
“Tiểu nhân” dấu mặt, đang dàn trận.
“Quân tử” khen ai khéo vẽ bày !
Ngẫm chuyện ngày xưa, nghĩ ngày nay.
Chiến thuật “đánh Đông” phải “kích Tây”
Nhẹ dạ cả tin lời “nói thật”.
Con tim thổn thức, lệ đong đầy !
Kinh nghiệm cuộc đời, em có hay ?
Gặp lúc nguy biến, phải biết “say”(*)
Chân lý “ba quên”(**) ghi tạc dạ.
Bình thản đi trong thế gian này !
( Tháng 10/2011- Gai bồ kết )
(*) Tự tìm thú đam mê cho mình để quên đi những phiền muộn, buồn khổ (say)
(**) Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù ( ba quên)
ĐIỀU CÓ THỂ VÀ KHÔNG THỂ !
Bạn có thể thốt lên những lời yêu thương.
Sao không thể nói ra bằng lời dịu ngọt ?
Tại sao phải là lời chua xót.
Cho lòng người chơi vơi …?
Từ nẻo khuất của đường đời.
Bất chợt nhận ra nhau khi mặt trời xuống núi.
Chưa kịp chào nhau chân đã chùng, gối mỏi.
Mắt dõi kiếm tìm, tiếc nuối bóng hoàng hôn !
Bạn có thể nói, tiếng nói không cô đơn.
Từ tín hiệu yêu thương hai con tim cùng nhịp
Nhưng không thể nói lời chưa biết chia sẻ hết
Để lòng người khắc khoải khôn nguôi !
Hãy hứa với lòng mình vì một tương lai.
Và một ngày mai khi mặt trời thức dậy.
Không còn nét suy tư, tự tôn, khờ dại !
Và hãy cười lên vì cuộc sống sinh tồn.
Có thể cười lên bởi lẽ ghét thương.
Nhưng không thể cười trước dòng đời hoen lệ.
Dẫu thế gian có xoay vần, chuyển thể.
Cần có “Nhân tình thế thái” phải không em ?
Hãy khiến niềm vui nhân đôi, nổi buồn vơi nữa
Và cả một tình yêu không thể thốt bằng lời./.
(Tháng 11/2011- Gai Bồ Kết)
“"Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với vợ, với chồng, với con cái bạn và với mọi người dù đó là ai đi nữa, vì điều này sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau..."
(Lời của một nữ tu ở Calcutta qua trải nghiệm cuộc đời)
Cùng đọc bài thơ của cô Hiệu trưởng Nguyễn Thị Minh Nga viết trong một đêm không ngủ, hoài niệm về một thời đã qua để tặng cho các bạn đồng nghiệp trẻ:
TIẾNG XƯA !
(Tiếng vọng giữa đời thường)
Xa lắm rồi cái tuổi mộng với mơ
Cái tuổi vu vơ buồn vui không ai biết
Cái tuổi hồn nhiên nhìn đời đầy tinh khiết
Cái tuổi chỉ biết cười chưa biết có nỗi đau !
Rồi một ngày kia thức dậy giữa đêm sâu.
Thiếu vắng bóng Trăng , ánh Sao đêm diệu vợi
Trong mắt ai bầu trời cao chới với
Và trái đất kia bổng bát ngát lạ thường ?
***
Khép vội trang sách cùng bè bạn ly hương
Hành trang mang theo là tiếng chào đưa tiễn
Tiếng còi tàu hú dài, chìm trong lưu luyến
Nhịp gõ thời gian vang vọng tiếng à ơi…!
Văng vẳng trong tim tiếng hát đưa nôi
“À ơi …gió đưa Rau Cải về trời
Để Rau Răm ở lại chịu những lời đắng cay”!
***
Thu đến Đông về Mẹ ơi có hay ?
Con nhớ lắm, nhớ những ngày thơ dại
Nhớ cái lạnh đầu mùa se sắt tàu lá ngãi
Nhớ bát cơm ngô ủ nóng trong chăn.
Nhớ những ngày rét buốt giá chân
Con đến trường bằng đôi chân trần tê dại
Mẹ đã thức thâu đêm vá chằm đôi giày vải
Ủ ấm chân con mỗi bước đến trường.
Gieo ước mơ- cô giáo trẻ quê hương !
***
Hôm nay đứng trên bục giảng đường,
Nơi được gọi tên - miền đất hứa.
Ngắm nhìn các em thơ lòng con như có lửa.
Ngọn lửa trong tim đã có tự thuở nào.
Ngọn lửa hun đúc từ khát vọng vươn cao
Biết chia yêu thương, sẻ lòng cùng cảnh ngộ
Nhào nặn tình yêu với những mảnh đời khốn khó
Hướng đến cuộc đời chỉ mật ngọt hoa tươi.
Vẫn biết hy sinh nhưng chẳng thể nhiều lời (?)
Ngày 18/11/2011- Rau Đắng.